"A good book on your shelf is a friend that turns its back
on you and remains a friend."
Đã lâu rồi sợi dây "mọt
sách" mới được....chập mạch :-) làm lôi cuốn mê mãi lật từng trang nhâm nhi đầy
thích thú.... nhờ tuyển tập các tản văn rất hay - sâu sắc đầy trãi nghiệm sống
này ...... :-)
-----//-----//------
"Thưa người, nước mắt chảy xuôi
Giọt mưa rơi xuống từ trời, nghìn xưa"
Bởi đối với chúng ta, Cha Mẹ đâu chỉ có Công, có Nghĩa, có Tình
yêu không cần đáp trả. Cha mẹ còn có nỗi lòng, những dằn vặt, những diễn
biến tâm lý khác nhau trong từng giai đoạn khó khăn khác nhau của một kiếp làm
người. Có đáng để tìm hiểu không em ? Có đáng để chúng ta lội ngược một dòng
nước mắt ? Vì yêu thương. Và để biết đón nhận tình yêu thương đúng cách.
(Ngược dòng nước mắt)
Có những điều, nếu bạn hiểu được bản chất của nó, nếu bạn gọi tên nó ra,
nếu bạn thoát khỏi ảo giác, bạn không còn mong muốn có nó nữa. Ngược lại, có
những điều, nếu bạn hiểu được nó, bạn nhận thức được giá trị của nó, bạn sẽ
không bỏ qua nó như đã từng. Ví như cơn gió rất trong lành này. Nếu bạn biết,
bạn sẽ không bỏ đi ngay mà đã dừng lại, nhắm mắt và hít một hơi thật
dài, thật sâu.
Ồ, cuộc đời cũng như hơi thở vậy thôi. Ta không thể hít một hơi dài quá
khả năng của mình. Nhưng ta có thể hít sâu hết khả năng của mình trong từng hơi
thở. Tôi vẫn tin rằng nếu bạn thực sự biết hưởng thụ, bạn sẽ luôn thấy mình đã
sống rất sâu.
Nếu đã biết trăm năm là hữu hạn, cớ gì ta không sống thật sâu…?
(Nếu đã biết trăm năm là hữu
hạn...)
Trên đời không có thứ vũ khí hay quyền lực tuyệt đối nào có thể níu giữ
trái tim một khi nó đã quyết tâm rẽ lối. Cho dù đó là nhan sắc, một tình yêu
sâu đậm, những kỷ niệm sâu sắc đắm say. Càng không phải là sự yếu đuối, sự khéo
léo sắc sảo hay vẻ thông minh dịu dàng, sự giàu có hay thương hại…Những thứ đó
có thể níu kéo một thân xác, một trí óc…nhưng không thể níu kéo một trái tim.
Trái tim vốn là một tạo vật mong manh và thiếu kiên định. Vì vậy, hãy tin vào điều thiện, lòng tốt, vào nhân cách và năng lực…nhưng đừng tin vào sự bất biến của nhận thức và tình cảm nơi con người. Hãy tin là mình được yêu trong khoảnh khắc này, nhưng đừng chắc rằng mình sẽ được yêu mãi mãi. Nếu chịu chừa chỗ cho sự đổi thay, ta sẽ tránh được không ít tổn thương sâu sắc.
Trái tim vốn là một tạo vật mong manh và thiếu kiên định. Vì vậy, hãy tin vào điều thiện, lòng tốt, vào nhân cách và năng lực…nhưng đừng tin vào sự bất biến của nhận thức và tình cảm nơi con người. Hãy tin là mình được yêu trong khoảnh khắc này, nhưng đừng chắc rằng mình sẽ được yêu mãi mãi. Nếu chịu chừa chỗ cho sự đổi thay, ta sẽ tránh được không ít tổn thương sâu sắc.
Cuối cùng đó mới chính là cốt lõi của tình yêu, tình bạn và những mối
quan hệ thân sơ khác. Sự thành thật, chứ không phải là lời hứa vĩnh viễn thủy
chung. Bạn có thể yêu hay ghét. Thích hay không còn thích nữa. Chỉ cần thành
thật, bạn sẽ luôn luôn thanh thản.
“Hãy nói yêu thôi, đừng nói yêu mãi mãi”.
(Hãy nói yêu thôi, đừng nói yêu
mãi mãi)
“Lẽ nào em buộc cánh anh
Buộc cánh anh
Buộc cánh anh cũng chẳng thành tình yêu ?”
Buộc cánh anh
Buộc cánh anh cũng chẳng thành tình yêu ?”
“Em muốn anh như bàn tay
Xòe ra là gặp”
Xòe ra là gặp”
Nhưng…
Nếu là tình yêu, xin đừng ràng buộc. Dù là tình yêu, cũng đừng kỳ vọng.
Hãy để tình yêu đó tự do. Bởi tự do và thanh thản là hai yếu tố quan trọng để
làm nên hạnh phúc. Chúng ta sẽ không muốn buộc mình vào một chiếc áo duy nhất,
dù đó là một chiếc áo đẹp. Tôi sẽ để Phạm Lữ Ân ra đi, trong một chuyến viễn du
nhằm khám phá những góc cạnh khác của bản thân mình. Và mong bạn cũng vậy. Hãy
hy vọng rằng con người ấy sẽ quay lại một lúc nào đó, với một mái tóc mới, một
chiếc áo mới, với những suy tư đã chín, và một cảm xúc khác đáng để chia sẻ với
bạn.
(Sự hữu hạn của cảm xúc)
…Cô độc là một tâm trạng đáng sợ. Có người trốn chạy sự cô độc bằng
cách…ngủ vùi. Có người cố lấp nó bằng niềm vui ồn ào ở vũ trường hay trong
những trò games, có người gặm nhấm nó bằng nước mắt. Có người thăng hoa vào
nghệ thuật. Nhưng cũng có người bị nó bủa vây không lối thoát, để rồi tìm đến cái
chết chỉ vì cảm thấy quá cô đơn. Ít hay nhiều, khi rơi vào sự cô độc, chúng ta
đều cảm thấy tâm hồn mình chỉ còn là một khoảng không đáng sợ, và ta tự
hỏi: ”Phải làm sao để lấp đầy khoảng trống này đây?”
…Nhưng, bạn biết không, những khoảng trống đó không phải để lấp đầy…
…Bản chất con người vốn cô đơn. Đó là sự thật. Tất cả mọi người đều có
lúc cảm thấy cô độc. Cả những người cởi mở, vui tính nhất hay những người đang
chìm đắm trong hạnh phúc vô biên, vẫn luôn có những khoảnh khắc không thể chia sẽ
cùng ai. Những khoảng trống mà ở đó chỉ mình ta đối diện với chính ta. Không
phải vì chia tay một người bạn, hay mất đi một người thân, hay khi một mối tình
tan vỡ thì nó mới xuất hiện. Khoảng trống đã có sẵn ở đó rồi. Luôn luôn ở đó,
trong mọi con người.
(Những khoảng trống không phải
để lấp đầy)
Giữa những người lạ, ta cần một người quen. Giữa những người quen, ta
cần một người yêu. Giữa những người yêu, ta cần một người hiểu. Giữa những
người hiểu, ta cần một người tin. Tin và được tin. Như thế, yêu chưa phải là
“kết cục có hậu” của một đời người. Yêu, mới chỉ là một nửa chặng đường dài mà
thôi.
(Bởi ta là con người)
Niềm hạnh phúc sâu xa và trọn vẹn nhất mà chúng ta cảm nhận được trong
tình yêu, không phải khi ta nhận ra rằng mình được yêu mà là khi ta nhận ra
rằng mình yêu
(Bởi vì khi yêu là đã nhận)
"Em sẽ tặng anh một mảnh đời mình
Nơi chính em cũng chưa từng bước tới…"
J.L. BORGES
Chúng ta vẫn đọc trên các diễn đàn, và báo chí, những tranh luận chưa
bao giờ ngừng nghỉ về việc trao gửi thân xác trước hay sau hôn nhân. Chúng ta
đôi khi, cười như mếu trước những khoảng cách xa lắc giữa các bài học đạo đức
và dòng chảy thực tế của cuộc sống.
Khi nào là sớm, khi nào thì muộn? Nếu bạn muốn nghe, thì tôi sẽ
nói cho bạn nghe điều tôi thực sự nghĩ. Đó là, “khi nào” không quan trọng
bằng “với ai”. Đây không phải là một bài học đạo đức, mà là điều xảy ra
trong thực tế, hôm qua, hôm nay và rất lâu sau nữa. Với ai, đó là vấn đề.
Khi ta sẵn sàng ở vào trạng thái dễ bị tổn thương với ai đó, là bởi ta
tin vào mối quan hệ sâu đậm. Khi ta trút hết lòng mình, cũng như khi ta trút
hết xiêm y vậy, là bởi ta tin.
Tuổi thơ ngây mãi mãi là thiên đường của đời người. Nếu quyết định lìa xa nó vào bất cứ thời khắc nào đi nữa, hãy chắc chắn rằng bạn lìa xa nó để đến một thiên đường khác, chứ không phải là địa ngục. Và hãy chắc rằng mình chọn đúng người bạn đồng hành. Nếu có bất cứ gợn suy nghĩ nào rằng bạn chưa sẵn sàng, rằng bạn chưa đủ tôn trọng, hay chưa nhận đủ sự tôn trọng. Rằng bạn chưa đủ tin cậy, và chưa được tin cậy đủ thì hãy dừng lại. Hãy chầm chậm thôi, không phải để đợi đúng lúc, mà đợi để biết chắc rằng ta gặp đúng người.
Tuổi thơ ngây mãi mãi là thiên đường của đời người. Nếu quyết định lìa xa nó vào bất cứ thời khắc nào đi nữa, hãy chắc chắn rằng bạn lìa xa nó để đến một thiên đường khác, chứ không phải là địa ngục. Và hãy chắc rằng mình chọn đúng người bạn đồng hành. Nếu có bất cứ gợn suy nghĩ nào rằng bạn chưa sẵn sàng, rằng bạn chưa đủ tôn trọng, hay chưa nhận đủ sự tôn trọng. Rằng bạn chưa đủ tin cậy, và chưa được tin cậy đủ thì hãy dừng lại. Hãy chầm chậm thôi, không phải để đợi đúng lúc, mà đợi để biết chắc rằng ta gặp đúng người.
Ngược lại, những tháng ngày thơ dại xa xưa sẽ bỏ ta đi mãi mãi. Vô
phương níu kéo.
(Khoảnh khắc nào thơ dại bỏ
ta đi)
Chúng ta thường khởi đầu một tình yêu với một người khi nhận ra rằng ta
và người ấy có thể hiểu nhau mà không cần nói. Những xung động buổi ban đầu
trong tim ta thường không phải là ngôn từ. Chỉ cần nhìn vào mắt nhau, hay thậm
chí chỉ cần ở bên nhau trong cùng một bầu không khí, dường như ta đã hiểu nhau. Và khi mối tình trở nên bền chặt hơn, ta tự hào vì người kia chưa nói hết ý mà
người này đã hiểu: tình cảm, nhu cầu chia sẻ, nỗi buồn, niềm vui, sự lo âu…Chiếc
ăng-ten thấu cảm trong ta thật nhạy.
Nhưng rồi, thời gian qua, đến lúc nào đó bỗng dưng ta nhận ra
người này đang trách người kia rằng nếu không nói ra làm sao hiểu được. Có lẽ
từ khi đó tình yêu đã bước qua một khúc quanh.
Và cuối cùng, khi nói bao nhiêu cũng không hiểu. Càng nói càng
không hiểu nhau…
Khi ta phải viện đến từ ngữ để tìm cách hiểu nhau, thay vì nghĩ về nhau,
nắm bắt cảm xúc của nhau để hiểu nhau. Đó là khi ta nhớ đến Saint Exupéry với
lời cảnh tỉnh “Ngôn ngữ là cội nguồn của mọi ngộ nhận.”
Và buồn thay, đó cũng là khi ta để lạc mất nhau rồi !
(Đó là khi ta lạc mất nhau rồi)
Trang Tử nói: “Gà rừng trong đầm cỏ đi mười bước mới nhặt được một hạt thức ăn, đi trăm bước mới uống được một ngụm nước. Nhưng chúng không mong cầu được sống trong lồng” Chúng ta có giống được những con gà rừng không? Nếu chúng ta vì ưa thích thóc gạo bày sẵn mà chịu chui vào chiếc lồng. Rồi từ sau những song tre đó, chúng ta đòi trả tự do?
Cuộc đời này rất giống một nụ hôn, nó có thể tệ hơn, hay tuyệt hơn nụ
hôn trước đó, nó có thể khiến bạn hạnh phúc, cũng có thể làm bạn vỡ mộng, nó có
thể khiến bạn nhận ra mình yêu, hay nhận ra mình hoàn toàn không yêu. Nó chứa
đựng những bí mật mà bạn chỉ khám phá được sau khi đã hoàn thành.
(Hãy kiêu hãnh và tự do, như
những chú gà rừng.)